Người dịch: Whistle
Nói ra cũng buồn cười.
Dương Huyền vì muốn con trai không bị ảnh hưởng bởi thân phận của mình nên mới nghĩ mọi cách đưa Dương Khổ đến Tiểu Lang đảo, nhưng lại không ngờ, hai đời lâu chủ Huyết Đằng lâu đều là người trên đảo.
Chẳng phải là tự chui đầu vào rọ sao?
“Chọn người này đi.”
Chu Giáp cười, chỉ vào tên Dương Khổ:
“Ta cũng coi như được Dương trưởng lão chỉ bảo, để tên nhóc này dưới danh nghĩa của ta coi như là báo đáp, thêm Lâm Viên, gọi cả hai đến đây.”
“Vâng.”
Kha quản sự đáp, cúi đầu.
“Chu trưởng lão!”
Lúc này, Lôi Nhạc từ sân sau bước ra:
“Chỗ này xong rồi, My tỷ nói mấy hôm nay tỷ ấy bận, hơi mệt, hôm nay vừa lúc không có chuyện gì, nên muốn đến Tê Hồ cư tụ tập với mấy người bạn, giải sầu.”
“Được.”
Chu Giáp gật đầu, chậm rãi đứng dậy:
“Chúng ta đi thôi!”
Theo việc ngày càng có nhiều người ủng hộ Lôi My, đoàn người của nàng cũng ngày càng chính thức.
Phía trước là đội nghênh tiếp mấy chục người, phía sau là hơn mười hộ vệ tinh nhuệ, còn có Chu Giáp, người đã trở thành Hắc Thiết.
Thêm Trần Oanh, Lôi Nhạc… bận trước bận sau.
Tuy rằng đội ngũ lớn như vậy không gõ trống khua chiêng, nhưng uy thế vô hình cũng khiến cho người đi đường phải sớm né tránh.
Tê Hồ cư nằm trong thành.
Vốn dĩ là đình viện của một gia đình giàu có, sau đó được cải tạo thành vườn, bên trong có tửu lâu, khách sạn, dần dần trở thành nơi tụ tập, tổ chức yến tiệc.
Tầng hai.
Cành cây, hoa dày đặc che khuất cửa sổ, nhìn qua khe hở có thể nhìn thấy đoàn xe ngựa ở bên ngoài.
“My tỷ đúng là khác xưa, bây giờ ra ngoài còn hoành tráng như vậy, sau này nếu trở thành bang chủ Thiên Hổ bang thì còn đến mức nào nữa?”
Có người hé cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhỏ giọng nói.
“Ai nói không phải?”
Trong phòng, tiếng cười vang lên, vừa ghen tị, vừa hâm mộ:
“Theo ta thấy, My tỷ cũng không cần phải nghĩ đến chuyện lấy chồng nữa, với thân phận bây giờ của tỷ ấy, muốn loại đàn ông nào mà chẳng được?”
“Xây một cái ổ vàng, bao nuôi một đám đàn ông cũng được.”
“Đủ rồi.”
Có người cau mày, quát khẽ:
“Loại lời này, bình thường nói nhỏ với nhau thì thôi, bây giờ bị My tỷ nghe thấy, cho dù tỷ ấy không để ý, người bên cạnh cũng sẽ để ý.”
“Các ngươi đừng tự chuốc lấy phiền phức.”
“Hừ!”
Có người hừ lạnh:
“Đúng vậy, thân phận của Lôi My đã khác, sắp làm bang chủ, sau này, sao có thể có thời gian qua lại với chúng ta.”
“Ngươi không muốn đến thì có thể đi!”
Một người lạnh lùng nhìn:
“Ngươi cho rằng bây giờ chúng ta muốn gặp Lôi My là có thể gặp được sao?”
“Theo ta thấy, người nhà ngươi còn mong ngươi đến làm quen với Lôi My.”
“Ngươi…”
“Ngươi cái gì? Chẳng lẽ không phải?”
“Đủ rồi!”
Một cô gái đứng dậy, quát lớn:
“Còn lắm lời nữa thì cút hết ra ngoài cho ta.”
Thân phận của cô gái này hình như rất đặc biệt, mấy người phụ nữ nghe vậy liền mặt mày trắng bệch, không ai dám phản bác, cúi đầu im lặng.
“Sao Bạch Môn không đến?”
Cô gái nhìn lướt qua rồi cau mày:
“Ta đã gửi thư cho Bạch Môn rồi.”
“Hoan tỷ, đại ca Bạch Môn đang tranh vị trí bang chủ Thiên Hổ bang với My tỷ, nghe nói My tỷ đã âm thầm thuê người ám sát Cừu Ứng Thần.”
Một cô gái nói:
“Hai người bọn họ đã cắt đứt quan hệ.”
Nói xong, cô gái lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối.
Mấy cô gái này đều là con gái của những gia đình quyền quý trong thành, nhưng nhân vật trung tâm cũng chỉ có mấy người.
Ngoài Lôi My, Cừu Bạch Môn bất ly thân ra, thì Âu Dương Hoan thuộc phủ thành chủ, hai vị tiểu thư của Tô gia là cao nhất.
Hai vị tiểu thư của Tô gia hôm nay không đến.
Cừu Bạch Môn cũng không đến.
Ngược lại có một số người thân phận không cao, sau khi nghe được tin liền bám víu đủ loại quan hệ, vội vàng đến đây, chỉ mong được làm quen với Lôi My.
Loại người này…
Không ít.
“…”
Âu Dương Hoan mặt mày căng thẳng, sau đó nàng ta phất tay:
“Ngọc Dung, Thanh Dạ ở lại, những người khác xuống lầu.”
“Bữa tiệc của mấy tỷ muội chúng ta, người nên đến lại không đến, đến nhiều người vô dụng như vậy làm gì? Nhìn thấy phiền lòng.”
“Hoan tỷ!”
Mấy cô gái có quan hệ tốt biến sắc.
Bọn họ định nói gì đó, nhưng lại thấy Âu Dương Hoan tức giận.
“Được.”
“Vâng.”
Mấy cô gái cứng đờ, không dám nhiều lời trước Âu Dương Hoan đang tức giận, bọn họ ngượng ngùng đồng ý, lần lượt xuống lầu.
Chỉ còn lại hai người.
Không gian trở nên yên tĩnh.
“Hoan tỷ, tỷ đừng tức giận.”
Ngọc Dung có tính cách ôn hòa, an ủi:
“Bọn họ cũng là bị người nhà ép đến, thân là tiểu thư khuê các, lại phải nịnh nọt người khác, trong lòng chắc là không vui, tỷ đừng trút giận lên bọn họ.”
“Ngọc Dung, muội vẫn hiền lành như vậy.” Âu Dương Hoan lắc đầu, vẻ mặt phiền muộn, nàng ta xoa trán:
“Đã lâu rồi chúng ta không tụ tập, Lôi My có nhiều chuyện phiền lòng, chúng ta không giúp được gì, nói chuyện phiếm, an ủi nàng ấy cũng là chuyện tốt.”
Nói xong, Âu Dương Hoan nhìn cô gái có khí chất lạnh lùng bên cạnh:
“Thanh Dạ, muội đừng nghiêm mặt nữa, nói chuyện đi.”
“Không có gì để nói.”
Thanh Dạ lắc đầu:
“Uống rượu, ta có thể uống với Lôi My.”
“Phụt!”
Hai cô gái cười nghiêng ngả.
Âu Dương Hoan lắc đầu:
“Nếu như muội thực sự có thể chuốc say Lôi My cũng là chuyện tốt, bây giờ đúng là lúc nên thư giãn.”
Trong lúc nói chuyện, tiếng bước chân từ bên ngoài vang lên.
Cửa mở.
Lôi My, Trần Oanh bước vào.
“Hoan tỷ, Ngọc Dung, Thanh Dạ…”
Nhìn ba người, vẻ uy nghiêm trên mặt Lôi My biến mất, nàng ta lại biến thành cô gái trước kia, cười gật đầu:
“Mọi người đều ở đây.”
“Lôi My.”
Âu Dương Hoan chạy đến bên cạnh Lôi My, sờ mặt nàng ta, ánh mắt không đành lòng:
“Mới mấy hôm không gặp, sao da đã xấu như vậy rồi? Mắt còn có tia máu, chắc là đã lâu không được nghỉ ngơi rồi.”
“Haiz!”
“Vị trí bang chủ…”
“Thôi, chúng ta đừng nói những chuyện phiền lòng này, ngồi xuống uống rượu, hôm nay cũng đừng nghĩ đến những chuyện linh tinh nữa, uống cho sảng khoái.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo